Đã hơn bốn mươi cái xuân rồi, tôi nhận ra tình yêu giờ không còn là những lời thề non hẹn biển. Nó là một tấm áo khác, trầm lắng, sâu sắc, và bình yên hơn nhiều. Hóa ra, đó chính là yêu lành mà tôi tìm thấy, ngay trong những khoảnh khắc đời thường.
Tuổi trẻ tôi từng say đắm những bó hoa, những lời tỏ tình. Nhưng những va vấp đã dạy tôi rằng tình yêu có cả gam màu xám của trách nhiệm, của sự thấu hiểu. Giờ đây, tôi trân trọng những điều giản dị – cái nắm tay thật chặt khi đi đường, hay ánh mắt anh dõi theo tôi. Những điều nhỏ bé ấy quý giá hơn bao giờ hết, vì chúng chứa đựng sự quan tâm, thấu hiểu và sẻ chia không điều kiện.
Tình yêu tuổi này không cần phô trương. Nó ẩn chứa trong sự chia sẻ và cảm thông – trụ cột của yêu lành. Khi anh mệt mỏi, tôi hiểu. Khi tôi buồn, anh lặng lẽ ở bên. Chúng tôi học cách đọc vị nhau qua ánh mắt, qua hơi thở. Đó là sự ăn ý dựa trên lòng trắc ẩn và bao dung.
Điều lớn nhất tôi nhận ra là sự chấp nhận. Chấp nhận những khuyết điểm của đối phương, và của chính mình. Chúng tôi không cố gắng thay đổi nhau, mà yêu thương con người thật của nhau. Chúng tôi là hai mảnh ghép không hoàn hảo, nhưng khi ở bên nhau, lại trọn vẹn và bình yên. Đây chính là bản chất của yêu lành: vô điều kiện, không phán xét, gắn kết từ tình yêu thương chân thành.
Có người nói đây là “tình già”, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nó là mùa thu chín muồi, với gam màu vàng óng ả của sự trưởng thành, biết ơn. Nó không phải ngọn lửa bùng cháy dữ dội, mà là ngọn lửa ấm áp, cháy âm ỉ, đủ sưởi ấm cả đời. Đó là ngọn lửa của yêu lành, thắp sáng từng góc khuất tâm hồn.
Tôi vẫn mơ về một ngôi nhà nhỏ bình yên, tiếng cười con cháu, và một người đàn ông vẫn nắm tay tôi thật chặt đến cuối đời. Tình yêu tuổi bốn mươi, nhẹ nhàng hơn, nhưng neo đậu sâu sắc hơn trong tâm hồn. Nó là chốn bình yên tôi vẫn hằng tìm kiếm, một chốn được xây từ yêu lành.